Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 167: Lọt vào tầm ngắm




Đưa Phạm Khả Hân vê phòng nghỉ ngơi xong Chúng Thanh Phong và Trịnh Xuân Quang ra ngoài ban công đứng nói chuyện với nhau.
Chúng Thanh Phong sốt sắng hỏi thăm về tình hình của Phạm Khả Hân: "Bao giờ Khả Hân mới tỉnh lại?"
Trịnh Xuân Quang trả lời: "Nhiệt độ cơ thể cô ấy đã ở mức bình thường nên sẽ được duy trì trong thời gian 24 giờ."
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Trịnh Xuân Quang nhờ cậy: "Cậu giúp mình theo dõi tình hình của Khả Hân cẩn thận nhé."
Trịnh Xuân Quang gật đầu đáp: "Chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ, phó chủ tịch không cân phải lo lắng."
Chúng Thanh Phong hứa hẹn: "Xong vụ này mình sẽ mời cậu một chầu."
Trịnh Xuân Quang vui vẻ đồng ý: "Nhất trí!"
Trịnh Xuân Quang là bạn học cùng lớp hồi phổ thông của Chúng Thanh Phong.
Anh mới đi du học chuyên ngành bác sĩ ở Pháp về chưa lâu đã bị người bạn tốt của mình kéo vào thực hiện phi vụ có một không hai này.
Vì còn phải chuẩn bị giấy tờ giả, tạo cho Phạm Khả Hân một thân phận mới, đồng thời phải sắp xếp công việc ở tập đoàn Tân Thế Giới để chuẩn bị thực hiện cuộc phẫu thuật ghép thận cho Chúng Thời Giang nên Chúng Thanh Phong có rất nhiều việc cần làm.
Anh không thể ở lại chờ tới khi Khả Hân tỉnh lại được.
Trước khi quay trở lại tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong dặn dò Chúng Thời Giang kĩ lưỡng: "Thời gian này cậu nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ chuẩn chỉ theo đúng hướng dẫn của bác sĩ để có sức khoẻ tốt nhất cho cuộc phẫu thuật sắp tới.
Cậu nhớ chưa?"
Chúng Thời Giang vòng hai tay trước ngực, cúi gập người xuống 45 độ trước mặt cháu trai của mình giống như hành động các em bé vẫn làm khi ạ người lớn.
Anh ngoan ngoãn nói: "Thưa cháu, cậu nhớ rồi ạ."
Chúng Thanh Phong vừa tủm tỉm cười, vừa đưa tay xoa đầu Chúng Thời Giang: "Cậu của cháu ngoan lắm!"
Chúng Thời Giang nhanh chóng quay trở lại với bản chất thật sự của mình.
Anh hất tay Chúng Thanh Phong ra: "Ngoan cái đầu cháu ấy."
Chúng Thanh Phong giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói với Chúng Thời Giang: "Giờ cháu phải về tập đoàn để xử lý công việc đây, cậu và Xuân Quang chăm sóc Khả Hân giúp cháu nhé."
Chúng Thời Giang phất tay, tỏ vẻ chán nản trước sự hiện diện của Chúng Thanh Phong trong căn nhà này.
Anh đuổi: "Lượn ngay cho nước nó trong."
Vừa đi ra hành lang, Chúng Thanh Phong vừa gọi điện cho Võ Quế Sơn hỏi: "Cậu đang ở đâu rồi?"
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời không mấy vui vẻ của Võ Quế Sơn: "Em đang trên đường tới chung cư đón anh đây."
Chúng Thanh Phong đứng ở vỉa hè, ngay trước khu chung cư để đợi Võ Quế Sơn.
Trong lúc chờ Quế Sơn tới, Thanh Phong tranh thủ check email kiểm tra phản hồi của khách hàng vê những dự án mà các công ty riêng của anh thực hiện.
Đúng lúc đó một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt Chúng Thanh Phong.
Cánh cửa xe taxi mở ra, Trương Cẩm Đan điệu đà bước xuống.
Cô ta uốn éo đi tới gân chỗ Chúng Thanh Phong đang đứng, mừng rỡ reo lên như vừa bắt được vàng: "Anh Thanh Phong! Thật tình cờ khi gặp anh ở đây."
Chúng Thanh Phong rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước lên nhìn Trương Cẩm Đan với vẻ chán nản.
Trương Cẩm Đan nhìn Chúng Thanh Phong thắc mắc: "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
Chúng Thanh Phong lạnh lùng trả lời: "Tôi đợi xe tới đón!"
Trương Cẩm Đan đưa mắt nhìn khắp một lượt.
Cô ta tập trung sự chú ý vào toà chung cư cao cấp, sang trọng ngay trước mặt.
Lễ nào Chúng Thanh Phong sống ở đây? Không đúng, theo như Cẩm Đan được biết thì nhiều năm nay Thanh Phong đều sống với ông ngoại tại căn biệt thự mà lần trước hai bố con cô ta tới tham dự sinh nhật ông Chúng Thời Vũ.
Và đã bị anh làm bẽ mặt vì Trương Mỹ Vân.
Lã nào Chúng Thanh Phong đã mua cho Trương Mỹ Vân một căn hộ chung cư ở toà nhà này? Trương Cẩm Đan nhếch môi cười.
Không ngờ đứa em gái mấy năm không gặp của cô ta lại là kẻ tâm cơ như vậy.
Kể ra để có thể trở thành nhân tình của một người đàn ông ưu tú như Chúng Thanh Phong thì bản lĩnh của Trương Mỹ Vân cũng không hề đơn giản chút nào.
Nhưng Trương Cẩm Đan tuyệt đối sẽ không để Trương Mỹ Vân được đắc ý.
Cô ta đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá nhất định phải cướp được Chúng Thanh Phong từ tay em gái mình.
Thấy Chúng Thanh Phong tỏ thái độ dửng dưng, xa cách, không để ý tới mình Trương Cẩm Đan liền chủ động bắt chuyện với anh: "Chúng ta tình cờ gặp nhau thế này, anh nói xem có phải là do sự sắp đặt của số phận hay không?"
Trò cố tình tiếp cận, làm quen rồi đổ cho duyên số thế này Chúng Thanh Phong đã gặp nhiều rồi.
Anh đút hai tay vào túi quần, nhìn Trương Cẩm Đan thờ ơ hỏi: "Cô không còn trò gì mới mẻ hơn à?"
Trương Cẩm Đan ngơ ngác trước câu hỏi của Chúng Thanh Phong.
Anh hỏi cô ta không còn trò gì mới mẻ hơn nghĩa là sao? Theo kinh nghiệm của Trương Cẩm Đan thì khi không hiểu đối phương đang muốn nói gì, tốt nhất nên lờ đi và nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng cô ta biết phải nói gì với Chúng Thanh Phong bây giờ.
Suy đi tính lại, Trương Cẩm Đan nhận thấy chỉ có Trương Mỹ Vân là chủ đề chung duy nhất giữa hai người.
Mặc dù chẳng thích thú gì, nhưng cô ta vẫn cười giả lả hỏi: "Mỹ Vân dạo này thế nào rồi hả anh?"
Chúng Thanh Phong giương cặp mắt sắc bén của mình nhìn Trương Cẩm Đan.
Anh biết cô ta nhắc tới Trương Mỹ Vân chắc chắn sẽ chẳng có ý đồ tốt đẹp gì.
Trương Cẩm Đan thật sự không thích cách mà Chúng Thanh Phong đang nhìn mình.
Thế nhưng cô ta vẫn nở một nụ cười rất đỗi giả tạo, cố ý nhấn mạnh: "Tối hôm qua hai chị em vô tình chạm mặt nhau tại nhà hàng, nhưng Mỹ Vân đi chung với bạn nên bọn em không tiện hỏi thăm nhau."
Chúng Thanh Phong biết người bạn đi chung với Trương Mỹ Vân mà Trương Cẩm Đan nhắc tới ở đây là ai.
Vì chính nhờ cô ta gửi cho anh tấm ảnh đó, Chúng Thanh Phong mới biết Trương Mỹ Vân nói dối mình.
Cô không hê tới nhà Lại Minh Nguyệt, mà đã đi ăn tối cùng với Ngô Chí Kiên.
Là người thông minh, lại từng trải nên Chúng Thanh Phong thừa khả năng để nhận ra mục đích mà Trương Cẩm Đan gửi tấm ảnh kia cho mình.
Cô ta muốn Thanh Phong hiểu lâm, nảy sinh nghi ngờ với Trương Mỹ Vân.
Nếu đã là như vậy, đương nhiên Chúng Thanh Phong sẽ không để cô ta toại nguyện rôi.
Anh nói với Trương Cẩm Đan: "Tối qua tôi đã nghe Mỹ Vân kể lại mọi chuyện rồi.
Cô ấy bảo rất vui khi được gặp cô."
Nghi ngờ độ xác thực trong câu nói của Chúng Thanh Phong nên Trương Cẩm Đan hỏi lại: "Mỹ Vân nói là rất vui sao?"
"Đúng vậy! Lẽ nào cô không thấy vui khi gặp em gái mình?"
Ngay lập tức, Trương Cẩm Đan tươi cười giả lả: "Đương nhiên là em rất vui rôi.
Anh không biết đấy thôi, Mỹ Vân là đứa em gái mà em vô cùng yêu quý."
"Tôi rất mừng khi Mỹ Vân có một người chị gái tốt như cô."
Trương Cẩm Đan không nhận ra rằng Chúng Thanh Phong đang mỉa mai mình.
Cô ta tiếp tục diễn vai người chị gái tuyệt vời: "Đó là trách nhiệm, cũng là bổn phận của em mà."
Chúng Thanh Phong không biết trước đây Trương Mỹ Vân đã trải qua những chuyện gì khi phải sống chung một mái nhà với những con người như Trương Cẩm Đan và Trương Bá Thái.
Nhưng anh có thể chắc chắn rằng những năm tháng đó không hề dễ dàng đối với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.